THẢ DIỀU
Mượn trò chơi thuở nhỏ,
Thả khát vọng lên trời.
Buộc sợi dây nối đất,
Cánh diều cứ chơi vơi.
Cơn gió nào lả lơi
Chao nghiêng con diều nhỏ.
Ôi hay, trời nổi gió
Dây đứt, diều ta rơi.
Ta đâu còn bé dại,
Đâm ra nghĩ vẩn vơ.
Cuộc đời như cuốn vở
Lật hoài chẳng hết trang.
Một mình ta lang thang
Giữa vùng đồi lộng gió
Cuộn dây diều ta thả
Nối đất trời vu vơ…
Từ Dạ Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét