CHO HUẾ NGÀY CHỚM ĐÔNG
Ta
mượn gió va vào lá rất khẽ
Tiếng
mùa rung mịn mịn vỡ lòng đêm
Và
như thế mùa Đông chợt đến sớm
Áo
len kia yểu điệu dáng tôn huyền…
Và
khăn voan ngày xưa em quàng cổ
Cứ
thôi miên đôi mắt kẻ si tình
Chiều
bỗng vắng
Chiều
em không đến lớp
Lớp
thầy giảng
Ô
cửa nhỏ đi tìm.
Ta
đâu biết mình trở thành thi sĩ
Từ
cái nhìn e ấp thuở mộng mơ
Giọng
nói Huế ôi sao mà ngọt rứa
Răng
rứa tề
Ta
hỏi cả dòng Hương.
Rồi
mộng mơ đêm Đông bên ga vắng
Mấy
chàng trai ngọng nghịu hát nghêu ngao
Tiễn
mùa đi mà ta nào hay biết
Những
vô tình khiến ngày tháng vèo trôi.
Câu
thơ viết lại vô tình gởi gió
Cây
bàng già vết tích dày lên.
Đêm
nằm mơ mắt tôn huyền chợt thấy
Sẽ
mỉm cười thèn thẹn giả vờ không.
Ta
mượn gió va vào lá rất khẽ
Tiếng
mùa rung nhỏ nhẹ vỡ lòng đêm.
Đông
chợt đến răng mà nhớ kinh rứa
Huế
thương yêu ngày ấy chợt quay về!
Từ
Dạ Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét