NGHĨ GÌ VIẾT NẤY, LUNG TUNG LANG TANG
Thật ra nhiều lúc trong lòng ta trống rỗng. Cái trống trơn không đáy, nhẹ tênh đó như một cơn gió vô tình thổi vào cánh đồng ta. Đó là niềm đau trước những nhiễu nhương của đời sống xã hội hằng ngày chiếu rọi vào ta. Ta thương lắm những kiếp người lênh đênh bị chà đạp. Ta yêu lắm chân lý và lẽ phải mà bản thân đành bất lực.
Giữa cái nhiễu nhương đời thường mà ai cũng đành tặc lưỡi chấp nhận nó là “cái sự tự nhiên như nhiên ấy”, thì mọi thang giá trị cuộc đời bị đảo lộn, con người lãnh cảm trước cái xấu, cái ác là điều không tránh khỏi. Mà không lãnh cảm thì biết làm gì nào. May mà có người còn biết một chút sĩ diện không huà theo cái xấu, cái ác đã là tốt rồi. Ta nhớ có lần ta khen bạn chỉ vì không hùa theo kẻ mạnh để nói sai sự thật. Vậy đấy, đời thật là chua xót!
Thẳng thắn đấu tranh trước những điều sai trái. Nói thì dễ nhưng mấy ai làm được. Chuyện áo cơm làm con người ta phải so đo tính toán. Thêm vào đó lại là cái truyền thống văn hoá phương Đông sống vị tình, cam chịu và cấp dưới luôn phục tùng cấp trên vô điều kiện là mảnh đất màu mở cho tệ nạn tham ô, tham nhũng hoành hành. Những kẻ tham ô, tham nhũng lại rất biết dùng dư luận để cô lập những người đấu tranh, làm cho mọi người xa lánh, cho rằng những người này sống “không tình, không nghĩa”. Sức ép dư luận quả là ghê gớm, không mấy ai vững vàng chịu được “bom tấn” của dư luận. Giá mà Nhà nước ta biết sử dụng nó để đấu tranh chống tham ô, tham nhũng, thoái hoá, biến chất trong đội ngũ cán bộ công chức thì hay biết mấy (!?).
Cái phông màn giả tạo rằng thì là “bảo vệ cán bộ, giữ uy tín cho Đảng” mới nghe cứ tưởng rằng đó là tâm huyết vì Đảng, vì dân, thấu tình đạt lý trong xử lý mọi vấn đề của những người có chức, có quyền. Song, thật ra những kẻ đó nếu không vì tính hèn nhát, muốn yên thân, ngại va chạm để tìm sự ủng hộ nhằm leo cao hơn nữa thì cũng là những kẻ tha hoá, biến chất, đã “bập” vào của lót “tình, tiền” của lực lượng maphia chính trị, bảo vệ cho bè đảng, cánh hẩu của mình, để chúng tiếp tục cung phụng cho mình. Lũ này thật ra là bầy sâu mọt hại Đảng, hại dân không hơn, không kém.
Nguyên tắc tập trung dân chủ được xem là “khuôn vàng, thước ngọc” trong sinh hoạt Đảng (thật ra, hiện nay nó được sử dụng trong cả sự điều hành quản lý của cả hệ thống chính trị) đã phát huy tính tích cực trong cuộc đấu tranh giành độc lập, tự do cho dân tộc Việt Nam, giai đoạn mà mọi con người đang hướng về lý tưởng, đồng lòng tranh đấu, hy sinh vì lý tưởng. Ưu điểm thì ai cũng thấy rồi, song ngày nay nguyên tắc này chỉ thật sự phát huy tính tích cực, tạo nên sức mạnh đồng thuận trong từng cơ quan, đơn vị, địa phương, khi trong đó là một tập thể vững mạnh, mọi người không tư lợi, đặc biệt là người đứng đầu có nhân cách đạo đức. Ngược lại, nếu người đứng đầu là phần tử tha hoá, biến chất, chỉ biết “sạch sành sanh vét cho đầy túi tham” thì cái mặt trái của nguyên tắc này trở thành “lưỡi dao” rất sắc để họ sử dụng cho mục đích cá nhân. Lúc đó, tổ chức đảng sẽ là nơi cho những phần tử cơ hội chui vào (mà Đảng ta là đảng cầm quyền) chỉ vì “mục đích lý tưởng phì gia”, rồi các tổ chức đoàn thể chính trị xã hội cũng do lũ người này nắm, tập trung dân chủ trở thành “tấm bình phong” cho các vị quan cách mạng này thao túng, điều hành; mọi việc khen thưởng, kỷ luật, đề bạt cán bộ đều bắt đầu từ ý chí của người đứng đầu. Đã có không ít chuyện “dở khóc, dở cười”, trước khi mọi việc bị cơ quan pháp luật xử lý, các đoàn thanh tra, kiểm tra về đều nghe những “lời vàng, ý ngọc” ngợi ca lãnh đạo. Vì sao vậy? Bởi, lúc này có ai lên tiếng nói về sai trái của lãnh đạo sẽ trở thành phần tử phá hoại, là tiếng nói lạc lõng giữa một dàn đồng ca bề thế, thử hỏi có ai nghe, lại còn bị trù dập sau đó là điều khó tránh khỏi. Thậm chí, khi lãnh đạo đã sai phạm sờ sờ, cấp trên về tổ chức kiểm điểm, thì lập tức buổi kiểm điểm trở thành diễn đàn tuyên dương công trạng và bao biện cho những việc làm sai trái; nực cười là khi bỏ phiếu để quyết định hình thức kỷ luật thì đa phần (đó là những vị cơ hội chính trị do sếp đưa vào Đảng) bỏ phiếu trắng, vài lá phiếu đề nghị kỷ luật (theo nguyên tắc đa số) chẳng bỏ bèn gì; vậy là lãnh đạo lọt lưới. Trong tình trạng hiện nay, mặt trái của nguyên tắc tập trung dân chủ đang phát huy tác dụng tiêu cực phá nát xã hội, tạo ra mối nguy cho sự tồn vong của chế độ, bởi một thời gian quá dài chúng ta chưa thật sự chú trọng đúng mức đến công tác cán bộ, để một bộ phận không nhỏ những kẻ cơ hội chui vào các nấc thang quyền lực.
Việc làm cần kíp lúc bấy giờ là phải kiên quyết cắt bỏ các ung nhọt xã hội để giữ cho “cơ thể nền chính trị khoẻ mạnh”, đó mới là bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ.
Ta nghĩ gì viết nấy, “lung tung, lang tang”, không đầu không cuối và cũng không cần đọc lại; nhưng một điều chắc chắn là ta viết từ nhiệt huyết với cuộc đời, trách nhiệm trước xương máu của bao thế hệ cha ông đã hy sinh cho ngày hôm nay, nếu ai đọc thấy không phải thì bỏ quá chứ đừng quy chụp vấn đề tư tưởng, cho rằng đó là phản động, là “diễn biến hoà bình”, là “phần tử bất mãn”... mà tội cho người viết lắm lắm.
Lời quê góp nhặt dông dài
“Mua vui” thì cũng chỉ một vài phút thôi.
Từ Dạ Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét