THƯƠNG QUÁ NHỮNG VÔ TÌNH
Cứ
như thể gió lùa qua khung cửa,
Mùa
cứ trôi, hờ hững phía khôn cùng.
Em
ngang qua phía miền tôi xao động,
Ánh
mắt cười, đọng lại những mông lung.
Cứ
như thế, như vòng quay ngày tháng
Như
vô tình con gió mải rong chơi.
Em
chợt đến rồi đi, cơn gió thoảng
Mặt
hồ tôi bất chợt, sóng nhấp nhô.
Không
thể giữ những gì lung linh quá
Tôi
trở về đón đợi những vòng quay.
Gió
vẫn thổi, mùa vẫn trôi, em ạ
Vô
tình ơi, thương quá tiếng thì thầm!
Từ Dạ Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét