CHỈ XIN TRỜI NƯỚC MẮT TRẬN MƯA GIĂNG
Rồi những rong chơi tháng ngày cũng chợt hết
Tiếc nuối thời gian, cơn gió thoảng vô cùng.
Đến với đời bắt đầu từ tiếng khóc
Rời cõi đời, tiếng khóc mọi người theo...
Và như thế ta trở thành con nợ
Trả một đời dư nợ cứ chồng lên.
Nợ tình yêu, nợ niềm tin chưa đáp
Nợ thù hằn bởi tính vốn thẳng ngay!
(Những thù hằn thật ra chẳng mong muốn
Biết làm sao ta đã nợ ơn đời!).
Những tháng ngày rong chơi mê mải,
Những toan tính chắp nhặt chuyện áo cơm.
Những guồng quay chẳng bao giờ ngừng nghỉ
Cuốn vào trong, cơn lốc xoáy cuộc đời.
Chợt một hôm rảnh rang ngồi bấm đốt
Những ngắn dài ta tính mải chẳng hề xong.
Những món nợ xếp hàng những cấp số
Tìm lược gương, tóc bạc đã đa phần.
Có lẽ thế chẳng bao giờ trả nỗi
Nghĩa nhân ơi, ta nợ suốt cuộc đời.
Mai trở về xin người cứ ghi nợ
Phía trời xa ta trả tiếp, đừng buồn.
Và đừng khóc để cho hồn vương vấn
Chỉ xin Trời nước mắt trận mưa giăng!
Ta xin em nụ cười vô tư lự
Để làm quà thương nhớ gởi miền xa.
Em đừng ngại những mỉa mai, thắc mắc
Nước mắt Trời xoá sạch chẳng còn đâu.
Đến với đời bắt đầu từ tiếng khóc
Ta lìa đời, xin đừng khóc, người ơi!
Từ Dạ Linh
Địa chỉ: Toà soạn Báo Kon Tum