Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

NHỮNG Ô CỬA CUỘC ĐỜI

NHỮNG Ô CỬA CUỘC ĐỜI

Ô cửa đời mở ra ngập tràn ánh sáng
Những hoa văn lấp lánh, những đường viền.
Những ô cửa mở ra không có gì bí mật
Bí mật cuộc đời đâu dễ để người xem…

Những ô cửa ở đằng sau ô cửa
Mở toang ra gió giật, gió lùa
Những sự thật ở đằng sau sự thật
Bao đớn đau, man trá khôn lường.

Những ô cửa mở ra ngập tràn ánh sáng
Sau những chói lòa hiện hữu những vùng đen.
Những điểm mù mắt thường chẳng nhìn thấy
Áp tai vào nghe réo gọi lương tri.

Những ô cửa mở ra ngập tràn ánh sáng
Những thiên đàng, địa ngục rủ rê ngươi.
Đã bước chân vào thế giới người ngợm
Lối rẽ nào tùy chọn ở nhân tâm.

Ô cửa nào mở ra, ô cửa nào khép lại
Kịch đã hạ màn cười khóc có hề chi.
                                   Từ Dạ Linh

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

NGẢI BÙA LANG THANG

NGẢI BÙA LANG THANG

Đem chi gió thả vào chùa
Đem chi bóng nước để lùa trăng nghiêng.
Dòng đời mải miết
Lênh đênh
Lục bình trôi
Lắm thác ghềnh can qua.

Nụ cười lắng đọng nét hoa
Bình yên réo gọi
Mặn mà cho ai?
Vô tình nhấp chén hương say
Liêng biêng mắt biếc
Mày ngài liếc ngang.

Tôi làm ngọn gió đi hoang
Rong chơi muôn nẻo
Ghé ngang cửa thiền.
Nam mô nhật tụng cầu duyên
Tìm trong ký ức mắt huyền thuở xưa.

Lang thang cơn gió vào chùa
Lang thang tôi trúng ngải bùa
Em gieo.
                            Từ Dạ Linh

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

CHÊNH VÊNH

CHÊNH VÊNH

Chênh vênh chênh vênh
Bấu víu vào đâu/một trời đầy gió.
Bấu víu vào đâu/một chùm mây rã.

Chênh vênh chênh vênh
Biển đầy sóng cả/thuyền nan đong đưa
Cột buồm đã gãy/biển trời chênh vênh.

Chênh vênh chênh vênh
Trời chiều tắt nắng/ ngập giữa rừng đời/mênh mông chi xứ
Cánh chim cô độc/trôi về nơi đâu.

Chênh vênh chênh vênh
Củi ướt/ gió táp/đầy trời cơn mưa
Một tay nhóm lửa/lạnh giá vào trong
Lửa ơi lửa ơi/tắt lịm mất rồi.

Chênh vênh chênh vênh
Nụ cười toả nắng/giấc mơ hoa hồng
Giật mình tỉnh dậy/mất rồi vầng dương.
Ta giờ níu kéo/một trời chênh vênh.
Ta giờ ngồi hát/gọi hồn chênh vênh.
                                      Từ Dạ Linh

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

CHIỀU RƠI TRONG MẮT LÁ RĂM

CHIỀU RƠI TRONG MẮT LÁ RĂM

Mải đi lận đận đời người
Vấp hoàng hôn
Chạm tiếng cười lần khân.
Trả vay món nợ duyên trần
Vụng về ta hỡi
Dấu chân đằm đằm...

Nuôi tằm để được nong tơ
Gieo trăm năm
Có đợi chờ trăm năm?
“Ghe lui còn để dấu dằm”[1]
Ánh nhìn đôi mắt lá răm để gì.

Ta nghe trong gió thầm thì
Lời tim run rẩy
Hạt si nẩy mầm.
Một lần ướm dấu bàn chân
Một lần môi mắt
Một lần gọi tên.

Một đời phiêu bạt lênh đênh
Thuyền tình một chiếc
Nổi nênh bến đời.
Ta về nhặt lại tiếng cười
Ủ câu nhung nhớ
Ươm lời tình tang.

Biết là lỡ chuyến đò giang
Người ơi nỗi nhớ dâng tràn tin yêu.
Ầu ơ câu lý chiều chiều
Nghêu ngao ta hát
Liêu điêu bến đời.

Chiều rơi
Chầm chậm chiều rơi
Ánh nhìn xưa khẽ thốt lời xa xăm.
Chùng chình đôi mắt lá răm
Gieo trăm năm
Để trăm năm thẩn thờ.
                     Từ Dạ Linh


[1]  Thơ Xuân Diệu