Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

HOÀN NGUYÊN NÂU

HOÀN NGUYÊN NÂU

Đập vỡ mảnh ký ức,
Soi mói ngày tươi nguyên.
Nỗi buồn xưa rướm máu
Kìa, giọt máu nở hoa.

Ta không là giọt máu.
Ta không là nụ hoa.
Dấu ngày đi hoang hoải,
Để thừa ra một ta.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Gom góp giấc mơ đời.
Đắp xây đài ảo vọng
Vụn nát một đời trai.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Dấu sành vương khắp nơi.
Ừ thì là đất cả,
Hoàn nguyên trả cho đời.

Đập vỡ mảnh ký ức,
Thừa một ta chơi vơi.
Ta tìm ta, chẳng thấy
Hạt vàng có rụng rơi?
                  Từ Dạ Linh

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Ý NIỆM

              Ý NIỆM
Những ý nghĩ tan chảy thành câu chữ
Câu chữ vô tình rướm máu một ta.
Hoa Hồng có gai
Hoa Hồng phải có gai
Có vẻ đẹp nào chẳng cầm bao bọc
Đừng đụng vào máu chảy những bàn tay.
Cái đẹp thanh tao đượm màu suy nghiệm.

Lóng lánh đời nên thân Trai chịu xước
Những ngọc ngà người sẽ điểm tô.
Những câu kinh nghe lời Phật dạy
Bóng con người còn lầm lũi sớm trưa.
Rồi một ngày mượn kinh kệ đứng dậy
Trong hồn người Phật tính nở đài sen.

Những câu thơ không làm ta rướm máu
Không làm buồn làm khổ gì nhau.
Những câu thơ kết thành bạch lạp
Ru hồn người trong cõi vô minh.
Này thơ nhé hãy dìu ta đi tới
Cho hình hài ý nghĩ nở thành hoa.

Những ý nghĩ mông lung ý nghĩ thành câu chữ
Dẫn ta qua đại lộ những kiếp người.
Thôi đi nhé những hỷ-nộ-ái-ố
Câu chữ vô tình đánh thức tiếng lòng ta.
Một nhành hoa trắng, nhành hoa trắng tinh
Một nhành hoa màu hồng
Đời sắp đặt cạnh nhau.
Ý niệm tan ra những sắc màu.
                                      Từ Dạ Linh

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

CẢM KHÁI GỞI MẸ VIỆT NAM

CẢM KHÁI GỞI MẸ VIỆT NAM

Không thể hát những lời ca sên sến
Những bình yên giả tạo cho riêng mình
Giữa trùng khơi biển trời đang dậy sóng
Lời cha ông hào sảng những Bạch Đằng.

Không thể ngủ trong tháp ngà nhỏ bé
Vươn vai ra ta đón ngọn gió trời
Nghe non nước bốn ngàn năm giục giã
Nghe trong lòng nhức nhối hoạ xâm lăng.

Ôi Tổ quốc nếu cần ta dâng hiến
Giọt máu đào đất mẹ nuôi chắt chiu
Vinh dự thay máu hoà cùng đất nước
Hoá bài ca sóng biển gởi trời xanh.

Ôi Tổ quốc bao yêu thương da diết
Đất Rồng Tiên ấm hai tiếng đồng bào
Giờ quyết định muôn người như một
Câu “Sát Thát” ủ lửa cả ngàn năm.

Bạch Đằng ơi hãy dâng cao sóng lớn
Dìm quân thù xuống lớp lớp đại dương
Khúc tráng ca cảm ơn ai đã viết:
“Mỗi người dân một cọc nhọn Bạch Đằng”[1]
                                      Từ Dạ Linh


[1] Thơ Phạm Xuân Dũng