RÊU XANH MIỀN NHỚ
Ừ thì lòng tựa sân rêu,
Chiều đông giá lạnh
Liêu xiêu mảnh hồn.
Ừ thi nỗi nhớ đầu non
Ru ta diệu vợi
Dấu mòn em qua…
Chuyện tình tựa mới hôm qua,
Tháng năm đuổi bắt nhập nhòa riêng ta.
Em về bên ấy hoan ca,
Ta còn lặng lẽ ngắm hoa sân nhà.
Có ai bước xuống vườn cà,
Để duyên em thắm mặn mà ca dao.
Để nghe lời nói ngọt ngào,
Để ta khẽ bước qua rào tìm em.
Ừ thì nỗi nhớ êm đềm
Xanh rêu miền nhớ
Môi mềm
Rưng rưng.
Mùa đông rảo bước lừng khừng
Em gieo ánh mắt ngập ngừng…
Rằng yêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét